Mắt chàng đỏ hồng lên, hơi thở hơi mạnh dần.
Lưỡi chàng đang đầy ở mồm em,Tập Thể thì em còn nói gì nữa được. Miệng hát thầm, rồi nhón chân, múa một mình trong phòng khách rộng. Vậy mà Khải đã liều mạng, xông trận, vào một chiều mưa. Chưa có ai, kể cả cô giáo Sương, cung không khêu gợi, đa tình bằng.
– Kìa Lâm, ăn tí bánh, uống chút rượu sâm.